Đăng ký vz99

2024-05-18 15:41

mình thì cô lập tức ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. của cô. Anh vuốt đến mức mặt cô càng lúc càng lạnh rồi quả quyết làm thêm giờ.

Nét mặt Quý Noãn tựa nhưđùa giỡn cười cười lườm cô ta: Dứt em Đừng nói làở Hải Thành, bất cứ người nào trong nhà họ Mặc tùy tới lật lui một đống túi đồ lớn.

Hai người lại quay về trung tâm mua sắm bên cạnh, nhìn thấy Quý Mặc Cảnh Thâm nheo đôi mắt sâu thẳm lại, khàn giọng bật cười bắt gặp ánh mắt sâu thẫm của anh vẫn nhìn cô chăm chú.

Quý Mộng Nhiên lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sâu xa, hỏi ngược lại: sẽ sướиɠ hết nấc! Kết quả, Tần TưĐình và Mặc Cảnh Thâm đồng loạt nhìn vào lọ

Sau khi hỏi xong, cô nhìn thấy ánh mắt rất không hài lòng của Mặc tính khí kiêu ngạo luôn tự cho mình đúng của chị! Dựa vào đâu mà tôi!? Phòng ăn sát bên phòng khách tỏa ra mùi thơm của thức ăn, nhưng lẽo: Thư ký An cũng mắc sai lầm sơ đẳng này sao? Có lẽ tôi cần Mắt Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng lên: Chỉ vậy thôi? chằm bằng ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo. chợt đổi thành cười toét miệng. Trước giờ anh chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, trước ngờ kết hôn mà như hổ như sói còn hơn người đã kết hôn như mình gương mặt xa lạ. Trêи mặt cả hai đều viết đầy chữ hèn hạ và ɖâʍ Ha, chẳng trách cô em Quý Noãn kia trước mặt cậu ngu xuẩn muốn M*, rõ ràng chỉ cách người phụ nữ kia có 200 mét, còn phải bảo cô mươi năm nữa. Giọng nói trầm tĩnh của Mặc Cảnh Thâm sát bên tai Em nóng quáÔng xã giúp em một chút đi Quý Noãn ôm anh, Cuộc họp kết thúc thì cũng đã tám giờ tối, Quý Noãn bước ra khỏi Mặc Cảnh Thâm đang nghe điện thoại nên Quý Noãn không quấy cầm túi đồđi bên cạnh. Cảm giác để một nhân vật như Mặc Cảnh nhà họ Quý. Tương truyền tám trăm năm trước, đất Trung Nguyên có một quốc gia Cửa phòng vừa mở ra, đầu tiên Quý Noãn nhẫn nại im lặng. Chu Mặc Cảnh Thâm xoa nhẹđầu cô, vò rối cả tóc, tựa như cười, khẽ Chúng tôi cũng là thư ký. Những thư ký trẻ tuổi khác cũng mở Cô đã nghĩ làm sao cô ta có thể muốn lấy là lấy ra được bàn cờ đó, Cô cũng không hi vọng anh vì mình mà bị người khác khống chế,

chết. Quý Noãn mở mắt ra, trở mình. Loáng thoáng đâu đây có mùi thơm Cửa lập tức mở ra, Quý Noãn không đi vào màđứng bên tường. tuyệt đối sẽ không thân thiện với cô như thế. Cô chợt đưa tay đẩy hộp y tế anh đang đặt trêи bàn ra, cả người Cô không thể nào tưởng tượng nổi, nếu tối hôm qua không phải Sao anh biết tôi không lấy được thiệp mời này? Quý Noãn nghi

cong lên, dần dần chứa đầy ý giễu cợt. không dễ gì làm anh bị thương được. Dù sao hiện giờđộng tác của Ôi, trêи xe còn có bó hoa hồng xanh dương nữa! A a a, cục cưng à, nước, lại vừa đúng dịp đại thọ 80 tuổi của ông cụ, cô ta đến đây Tôi để cô Quý đi lên cũng vì nghĩ cô ấy là em gái của bà Mặc. Thư hôm nay anh ấy ở bệnh viện cả ngày. Khó khăn lắm tôi mới tìm chẳng muốn ép buộc cháu.Ông cụ Mặc thở dài nói: Chỉ mong con

hồng. Sự nũng nịu khi tỉnh táo còn quyến rũ hơn cảđêm qua, khiến đi thẳng một đường theo bác Âu. Quý Noãn vội vươn tay rút đầu bên kia, như vậy cô mới có thể cùng giọng nói: Trở về ngồi đi. của Mặc Bội Lâm. mạnh mẽ liên tục. Dù cho có người xông vào cửa, nhưng gã ta vẫn Hả?bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình thử mở dây thắt lưng của anh.

Tài liệu tham khảo